Cuộc sống tất bật kéo con người vào guồng quay mà ai ai cũng trở nên già cỗi cả về thể xác lẫn tâm hồn. Chúng ta luôn mơ ước, khát khao theo đuổi những mơ ước cháy bỏng. Để rồi vào một ngày đẹp trời ta chợt nhận ra mùa thu đã không còn hoa sữa.
Thời sinh viên thiếu thốn đủ bề nhưng sao thấy mình tràn trề nhựa sống, thấy hân hoan khi tìm đến giảng đường. Hoa sữa đan quyện trên từng trang sách, trên từng bông hoa nhỏ li ti, trên con đường tới trường và trong cả những trái tim yêu. Mùa thu nồng nàn hoa sữa - em có anh và có mùa thu.
Ngày ấy bên anh sao bình yên đến vậy, chúng ta có những buổi tiệc.. hoành tráng với lũ bạn cũ, huyên thuyên trò chuyện, cãi nhau đến tận khuya mới về. Như đã hẹn vào mỗi dịp gặp nhau, không ai hẹn ai mà có mặt đầy đủ để ngồi ôn lại thời ngày xưa trẻ con hơn, những câu chuyện dí dỏm và rôm rả đi vào ký ức về một thời không thể nào quên...
Và bây giờ, đã lâu rồi không còn những giây phút thảnh thơi dạo bước trên con đường thơm mùi hoa sữa. Từ lúc nào, lòng đã mang nặng những suy tư, từ lúc nào đã cảm thấy mùa thu cũng lạnh lẽo như mùa đông vậy? Đã bao nhiêu mùa thu trôi qua, đã bao lần ngất ngây mùi hoa sữa nhưng sao vẫn nhiều tâm trạng đến vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét